Polly po-cket
21:53
01/07/25
Like để cập nhật nhiều truyện hay trên Facebook nhé
HotBạn muốn tải các game hay? Hãy truy cập:Vietnam.Teamobi.Com.Vntrang web TeaMobi đại lí vietnam phân phối bởi ©2Xinh™


Hehe, thú thực là tôi cũng có đi viết thuê vài bộ di chúc rồi.  Có cái đéo gì khó đâu, mẫu tự thì có sẵn, chỉ điền thêm ít tánh danh và dăm thứ sở cầu. Dễ lắm, như tụt xịp đi ị và ngâm thơ trong hố xí thôi. Mỗi bộ, tôi thu hai triệu cụ, rùi đọc vống lên hay thì thầm cho thân chủ ký và điểm chỉ. Nhàn tênh!
Cái khổ của tôi là hay bị các thân chủ phun bọt nhổ tâm tình vào tai. Đại khái như chuyện con cái, vợ chồng, chuyện ăn năn, hậu sự, đôi khi cả chuyện con vãi con rơi.. Kiếm được đồng bạc khổ sở lắm, bởi tai thì điếc đặc và não thì ong ong. Tôi thề rằng, những chuyện tôi nghe, chả mấy nhiều tử tế. Dặn dò rồi chết đi mà khổ sở thế thì chết mẹ đi lúc vửa lọt lòng, nhẽ tiện.

Tôi có ông bố vợ, qua thất thập vài niên. Hôm bữa, ông gọi sang dúi tôi tờ giấy mỏng. Tôi cứ nghĩ là di chúc hay dăm bài thơ tổ hiu. Cơ mà không phải. Là cái hợp đồng ông mua hai hố chôn thân ( cho cả ông lẫn bà) tít mạn Ba Vì. Không rẻ lắm, quanh quất 35 triệu/hố/ cho dài 1,2m, rộng 60 cm. Vị chi đi đứt 70 triệu. Chà chà, đất cho người chết còn đắt quá đất cho người sống. Tôi bảo mua gì sớm, nhỡ có điều lăn quay ra đấy thì toi. Ông khà khà, chiêu trà nhúc nhắc, sớm thế được chỗ đẹp, lại quay ra mặt tiền. Tiện, mọi nhẽ!
Việc ông xí sổ đỏ âm phần tôi coi như chuyện vặt. Bởi tôi cứ nghĩ, lúc chết thì biết đếch gì, nhẽ con cháu để thối rinh nhà hay sao mà lo sớm. Hay lại sợ chúng táng theo kiểu kém văn minh. Nhưng ông bảo, chỗ đó gần anh, gần em, gần cả các ông bà tam thất bảy đời. Tôi cười tý phụt dắm. Lúc sống chả mấy gần gụi, chết đi sao lại cứ lân la? Hay sự chết là khởi nguyên cho sự sống, thuở dại khờ nức nở anh em?. Đấy là tôi nghĩ thế thôi, chứ việc ông mua sẵn thì càng nhẹ gánh cháu con, mà lại được theo sở nguyện.
Tôi mang chuyện kể với vợ. Rồi hỏi nó có làm hai hố không cho tiện bề. Nó vả mồm tôi đôm đốp, rằng hết khôn dồn dại là sao?. Tôi sửng cồ, rằng biết đéo đâu đấy, cõi tạm sống nay chết mai. Nó khóc. Tôi động viên, là cứ réo rắt thế, chứ chết hẵng còn lâu. Mà những ngữ hay nói chuyện chết đi thì sống dai phải biết.
Hôm nọ, mẹ tôi gọi ra, rằng mới xí được miếng hơn trăm mét vuông trên cồn kề mé bến. Bà bảo sẽ xây một khu bề thế nghiêm trang để đưa hết mồ mả cha ông anh em tụ về. Tôi phấn khích lắm, bảo làm luôn đi, nhiều ít gì con cháu đóng góp. Tôi ướm, có đến 70 triệu không? Phải đến 3 phút sau bà mới đáp lại, gì mà nhiều thế con ơi, quây lại bốc về hai chục là vừa khẳm. Tôi ú ớ, thế làm luôn đi, trừ lấy hai phần cho con luôn thể.
Thế thôi mà bà chửi tôi như hát, mắng tôi gở mồm. Chán đi rồi khóc. Hehe, mẹ kiếp! Hay thật! Xưa nay kẻ đầu bạc chôn kẻ đầu xanh cũng là sự thường. Gì phải xoắn!
Bữa rồi tôi về quê, khu nghiêm cẩn nom hoành ra phết. Mẹ tôi khoe, hết có mười bảy triệu. Ý bà muốn phô tài căn cơ và giỏi giang tháo vát. Tôi cũng mừng, bảo tiện thế này chôn vài đời không hết. Bà lại chửi. Tôi kệ, vái cụ kị tổ tông ông bà chú bác rồi phủi đít về. Thân tha hương như tôi, nhẽ ít phần?
Tôi làm bữa cơm hồi công thợ. Gọi công thợ cho oai chứ thực ra tuyền anh em cả. Họ nghèo, chả mấy bạc tiền. Chỉ có đôi bàn tay, vài cái bay trộn vữa, chặt gạch, hơn tháng giời mà thành nơi nghiêm cẩn. Tôi biết ơn họ nên cơm cháo thịnh tình.
Giữa bữa, vài bác trưởng tràng thuận chén vui mồm mà hỏi chết tôi chôn đâu, về quê hay phiêu diêu miền xa xứ. Tôi bảo chết thì biết đếch gì, tôi phó thác hết cho giời. Họ cười ầm, rằng cóc chết còn quay đầu về núi, sao lại nói vu vơ. Tôi ậm ờ, rằng còn lâu mới chết.
Tôi được cái may, bố mẹ vợ tuy già nhưng hẵng khỏe, quanh năm chả thấy đau ốm bao giờ. Tất nhiên thi thoảng cũng buốt cái chân, cóng cái tay. Tuổi già mà, tránh thế đếch. Để mà so sánh ra, họ khỏe hơn tôi nhiều. Chứ như thằng tôi đây, ốm đau chưa nói nhưng cứ rượu say là ngủ hết một ngày. Chả như xưa còn dậy sớm vươn vai hay tí toáy đôi nhoáy. Giờ cứ rượu say là...ốm. 
Hai ông bà khỏe quá nên tôi đâm lo. Tôi bảo vợ tôi, nhẽ kế hoạch bán nhà thừa kế mua Mẹc Ơ ngao du chỉ hiển hiện khi chúng ta...hết nhớt. Lúc ý thì chỉ có nước đốt Mẹc Ơ nhà táng cho lành. Mà tôi còn thích đốt cả máy bay cơ, cho hoành.
Bố mẹ đẻ tôi cũng thế, đến khổ vì khỏe. Ngoại trừ ông già nhúc nhắc Gút Gủng lung tung, còn cấm bao giờ đau ốm. Hehe, thế thì hai cái sổ hiu mục thất mới vào tay tôi. Nên chuyện vác sổ hiu ngao du thiên hạ cũng gần như bất khả.
Tôi ốm tuần nay. Tại rượu!
***
Sắp tết rồi nhở. Lại ốm vì tết mất thôi.

Thú thật bây giờ hỏi anh sợ nhất gì? Thưa ngay, nhất tết. Cái sợ của anh nó manh nha, âm ỉ từ khi xa nhà đi đại học. Cứ mỗi bận tết đến, vác cái thân gầy về với mẹ là anh thấy bùi ngùi. Không phải vì anh không thích tết, mà cứ mỗi đận thế, mặt mẹ anh lại sưng lên, mắt ngân ngấn lệ. 



Tết về đầm ấm, sao mình lại thấy sợ?

Bởi sau đó ít ngày, không chỉ riêng anh mà còn cả mấy đứa em lại vác đi một số mớ. Tất nhiên là mớ ăn được. Cái bỏ bị, cái đút túi quần. Thường là ít khi đủ đầy theo mong muốn. Thiếu thốn phần nhiều nên anh em cứ dòm ngó nhau, rồi tị nạnh. Cũng may, mẹ anh vốn công bình. Nói như ông Cụ, không sợ ít, chỉ sợ chia không đều.


Đến khi anh đi làm rồi lấy vợ. Các em anh cũng thế. Sự tết nhất càng nhiêu khê, cùng cực. Hết nội ngoại đông tây lại đến bắc nam bạn bè khách khứa. Thời no đủ, chả phải lo lắng cho ai nhiều mà cũng phờ râu cáo, bở hơi tai. Anh tử vi vốn nhàn thân nhưng tâm nặng nên càng lồng lộn tợn.

Đã thế, lại có cái vai con cả, thường thì chả ra phẩm chất gì đâu nhưng hễ cứ nhà có việc trọng như giỗ chập tết nhất, là oai còn hơn cóc. Nhọc thân cực!


Nhớ cái năm nào đấy, anh ở lại Hà thành ăn tết với bên ngoại một phen. Phần thì cũng dỗi mẹ vì sung sướng rồi mà vẫn cứ thấy nhọc nhằn lo toan, kể lể chuyện xưa. Phần cũng muốn chiều vợ và lấy lòng bên ngoại một tí. Thêm tẹo nữa xem cái tết thành phố nó có khác thôn quê. Anh có tỉ lí do, cơ sở để mà quyết tâm ở lại. Phấn khởi, vui vẻ phết.

Ấy thế mà đêm giao thừa ngồi bú chén rượu nhạt là anh nhớ nhà, nhớ sự thuộc thân đến cùng cực. Và anh khóc. Lúc đầu chỉ ít giọt vắn dài, thêm vài tiếng i i. Sau là cứ nấc lên từng chập. Nước mắt, nước mũi chát mặn, nhờ nhờ nơi chung rượu. Vợ anh chả hiểu cơ sự mẹ gì, cứ hỏi sao lại khóc, cườm tay lượn lờ vuốt nước mắt anh. Chỉ tí nữa anh phụt òa thành tiếng. Phải dằn thêm năm bảy chén rượu thì mới im. Nhưng sau nó lại phun ra sằng sặc, nhạt nhòa hết cả vùng miệng, khu vực iết hầu và cả hậu môn. Anh bảo, anh say. Mà say thì anh hay khóc. Không nhẽ lại bảo nhớ nhà? Anh chả điên thế. Vợ nó cười cho. Nhục mặt.


Bao bận anh tính nhấc máy gọi về, nhưng anh sợ. Sợ anh khóc ngất ra đấy thì chả còn ra cái thể thống gì và lấy ai ra mà dỗ. Anh cứ ngồi thu lu, trầm ngâm, sụt sịt. Vợ anh nhăn nhó rồi cũng lượn lên nhà, quẳng lại cho anh lời nhắn, rằng sao hồi quen biết nhau rượu bao nhiêu bận mà chả thấy khóc bao giờ. Giời ạ, có ba tháng lẻ hai ngày là cưới, hôn nhau còn chưa cảm được vị viêm lợi, cao răng. Biết chó!


Mẹ anh gọi. Anh sợ không dám cầm máy. Thì vẫn cái sợ phọt khóc tức tưởi lúc đêm hôm. Chuông đổ bao nhiêu bận, anh vẫn im. Còn bật cả ti vi to lên cho át tiếng. Rượu còn bao nhiêu, anh bú sạch. Anh nhớ là nằm luôn tại chiếu nhưng sáng dậy lại thấy ở trên giường, người đầy mùi dầu cao và mồm thì đắng chát. Mệt mỏi, anh nằm mẹ đến chiều. Tỉnh dậy, người tê tê, đầu u u. Nóng bỏng. Anh ốm mất rồi. Anh chẳng còn biết giời đất, giăng sao.


Năm đó, anh liệt giường mấy ngày tết. Và cùng từ đó anh chẳng thèm ở lại với tết phố thị thêm một xuân nào nữa. Và cũng từ đó, anh chính thức...sợ tết.

Đấy, như cái tết vửa xong chả hạn. Anh về đúng ngày mẹ dặn. Xứ Thanh mưa phùn gió bấc đến tận ngày anh đi. Đéo mẹ, ngày cứ năm sáu cữ rượu. Rồi ngủ. Đều đặn thế mất nguyên tuần giời. Người ngợm như thân đi mượn, lúc nào cũng lâng lâng, nhẹ bẫng. Khổ, nhà đông anh em, lắm họ hàng, anh không uống thì ai uống cho. Không khéo, người ta còn không chơi với thì còn khổ. Cả năm, chỉ mong mỗi ngày về để uống với nhau chén rượu, kể những chuyện xửa xưa. Sự chối từ nó nặng lòng lắm.


Được cái may, rượu nó không uống mất anh và anh cũng tuyệt đối không để mất nó. Chứ mà anh mửa ra đó, thì còn ra cái thể thống chó gì. Phải không? Mẹ anh thấy thế nên cũng iên tâm, nhiều cuộc còn động viên cho uống. Anh em bạn hữu ai cũng vui. Vài cây rượu làng còn phong anh là thánh tửu. Thánh thần chó gì. Nào ai hiểu lòng anh???

Ban nãy, hồi chiều anh đi. Mẹ anh lại gói gém cho bao nhiêu là thứ. Khổ lắm, nói bao lần rồi, thời này chứ đâu phải ngày xửa xưa mà chồng chất. Như thiên hạ kia kìa, giờ còn mấy ai ăn tết, họ chơi là nhiều. Anh thì vẫn thích cả ăn lẫn chơi. Cái cặp đôi ăn chơi mà tẽ đôi ra thì dị hợm lắm. Thôi thì để cho mẹ anh vui, anh cũng nhặt nhạnh đi đôi thứ, gọi là.

Trở ra cất nhấc đồ đạc anh thấy tòi ra lọ ruốc bông. Thôi chết anh rồi. Mẹ anh nhét vào lúc nào mà anh chẳng biết. Thực ra thì anh thích ruốc bông. Ngày bé mẹ anh hay giã cho ăn. Nói thật, mặn và chả bưa giắt kẽ răng. Nhiều bận còn trộn thêm muối vừng, muối lạc ăn cho kinh tế. Đấy, ai đời U 70 rồi còn đi giã giuốc bông rồi dấm dúi nhét cho ông con U 40 ăn dặm. Anh vốc miếng ăn thử, vẫn nguyên xi vị xưa. Cho thằng chọi con một dúm, nó le lưỡi nhổ phì phì, đòi ăn phô mai con bò cười với xúc xích mini. Tiên sư mày. Giuốc bông là của trẻ con. Thế mà ông bố lại còn được xơi. Ối giời!


Qua quýt bát cơm rồi nguẩy đít sang nhà ngoại. Hai thân già ngồi chầu hẫu, cỗ bàn ê chề nguội lạnh. Bẩu sao không ăn đi, chờ gì nữa? Hai thân già đồng thanh, chúng tôi giờ tuyền ăn vọng. Các bạn biết ăn vọng? Là sự ngóng trông đấy thôi. Khổ!


Lạnh, mệt nên về ngủ sớm. Chưa đặt lưng thì tiếng bíp bíp lại kêu ( âm hiệu tin nhắn anh cài đặt riêng dành cho gái). Lén chui toa lét phập phù mở. Tin nhắn đây này " Năm con rồng cầu chúc cho anh sự thành công, sức khỏe và luôn nhớ đến em". Anh nhắn vội " Rồng lộn rồi, anh xin". Anh tắt máy, chui chăn ngủ. Hết Tết!