[HOT] Tán gái khó thế sao? (chap 7-cuối)
<a href="http://2xinh.wap.sh/truyen/voz-tgkts"> Đọc phần trước </a>
Thế rồi 2 vợ chồng đó và tôi cùng
tiến về phòng lấy mẫu tinh dịch ở
phía cuối hành lang. Tôi dừng lại ở
phòng lấy mẫu số 1, còn hai vợ chồng
nhà kia dừng ở phòng số 2. Vợ chồng
nó đang định mở cửa vào phòng thì
tôi gọi giật lại.
- Anh gì ơi!!!
Nghe tôi gọi, hắn quay lại:
- Gì thế?
- Hay anh đưa chị sang cả phòng này
đi, mình three-some luôn cho vui.
Tưởng nghe xong hắn sẽ trợn mắt
lên và chửi tôi, ai ngờ hắn cười hớn
hở:
- Thôi khỏi, để vợ anh đứng ngoài,
anh em mình vào tự thông cho nhau,
ok em?
Thấy gặp phải cớm rồi nên tôi không
dám nói gì, mở cửa chui lẹ vào
phòng. Cái phòng khoảng 10 mét
vuông, có một cái bàn, bên trên để
một cuộn giấy ăn, một lọ bôi trơn,
cao hơn tí là cái bồn rửa tay. Nhìn kĩ
phía dưới gầm bàn có một chai
Neptune loại nhỏ còn gần một nửa,
chắc của thím Vozer nào đó dùng
xong để lại. Xung quanh phòng dán
đầy ảnh cắt ra từ mấy bộ phim sex
của Châu Á, trong đó cái ảnh thánh nữ
Ozawa được phóng to nhất, chiếm
gần trọn một bức tường, tiếp đó là
mấy ảnh nhỏ nhỏ, nhìn kỹ có cả ảnh
của Can Lộ Lộ. Tự nhiên thấy hơi
chạnh lòng và xót xa cho Bà Tưng,
Phương Trinh với Ngọc Trinh của Việt
Nam. Với những đóng góp to lớn của
các chị cho sự nghiệp quay tay của du
học sinh Liên xô Mĩ, họ xứng đáng
được dán ảnh tôn vinh, thậm chí là ở
vị trí trang trọng nhất trên bức tường
danh vọng, à nhầm, bức tường dục
vọng này.
Tôi rửa sạch sẽ cái lọ vừa được phát
rồi bắt tay ngay vào việc chính. Tay
trái tôi cầm cái lọ, tay phải cầm cái
cần cầm rồi thuần thục làm cái việc
mà tôi vẫn thường làm như cơm bữa.
Giờ tôi mới hiểu xuất xứ của từ xóc lọ
là ở đâu ra.
Nhưng hình như có gì đó không ổn.
Sao thế này nhỉ? Thằng nhỏ mãi
không chịu lên. Lúc chưa đi thì nghĩ
đơn giản là vào đó chỉ xoẹt xoẹt mấy
cái là xong, dễ như đánh răng. Nhưng
thực tế bây giờ đang diễn ra không
phải vậy. Ở cái phòng lạnh ngắt, xa lạ,
đầy mùi ngai ngái, nồng nồng, khó
chịu từ cái tinh chất của bao nhiêu
thằng đàn ông đã làm vương vãi ra
đây, thật khó để người ta tìm thấy
hứng thú trong chuyện ấy, cho dù đó
là cái chuyện người ta vẫn say mê và
hào hứng tự làm mỗi ngày.
Tôi đưa mắt cầu cứu thánh nữ nhưng
mắt thánh nữ vẫn nhắm nghiền tỏ vẻ
bất lực, quay qua chị Can Lộ Lộ, chị Lộ
vẫn dạng chân chổng mông ý nói
cũng không có cách gì. Làm sao đây?
Chẳng lẽ lại về tay không à?
Bất chợt, tôi nghe thấy rên ư ử ư ử,
tiếng phành phạnh phành phạch
phát ra từ căn phòng bên cạnh. À, thì
ra là hai vợ chồng vừa nãy. Chắc
chúng nó đang giao lưu và kết hợp
để lấy mẫu. Nghĩ mà sao tủi thân quá,
chúng nó bên kia thì sôi động, hào
hứng và khí thế vậy, còn mình bên
này thì tiu ngỉu thế này đây.
Những âm thanh đầy kích động ấy
càng ngày càng quyết liệt và dồn dập
hơn. Thằng nhỏ của tôi bắt đầu tò mò
và cựa quậy ngóc đầu lên đòi xem.
Ôi, ơn chúa, khi mà thánh nữ và chị Lộ
đã bó tay thì hai vợ chồng nhà đó đã
cứu tôi. Tôi thừa thắng xông lên, bắt
kịp nhịp độ của vợ chồng nhà đó, bên
ấy nhanh dồn dập thì bên này tôi
cũng nhanh dồn dập theo. Tiếng
phành phạch càng lúc càng tăng
nhanh chóng mặt, đến lúc tốc độ
tăng đến cực đại và khi con vợ hét
lên “Ầu zét!!!!!!!” thì ở phòng bên
này, tôi cũng chỉ kịp kêu thất thanh
“Ấu zè!!!!!” rồi khuỵu xuống sàn nhà.
Tôi chìm trong cơn đê mê phải đến
mấy phút mới tỉnh táo trở lại. Mắt lim
dim nhìn xuống, tôi sững người khi
thấy cái lọ vẫn y nguyên trên tay tôi.
Ôi, thôi chết mịa tôi rồi. Mải đua tốc
độ với vợ chồng nhà bên, tôi quên
mất rằng hôm nay mình phải cho
mẫu vào lọ chứ không được để cho
bọn chúng nó tự do, muốn bay đi đâu
thì bay giống như mọi ngày.
Tôi thật sự hoang mang không biết
phải làm sao giờ. Khó khăn lắm mới
hoàn thành được công việc, giờ phải
làm lại chắc phải đợi một hai tiếng
nữa, phải cho quân lính và súng ống
nó nghỉ ngơi chứ.
Ở phòng bên, hai vợ chồng đó đã xột
xoạt kéo quần và thắt dây lưng leng
keng. Bên này, tôi vẫn ngồi đó thẫn
thờ nhìn xác đám quân lính đang
nằm la liệt dưới sàn nhà trên vũng
máu, à nhầm, vũng nước. Trông tôi
giống một vị tướng bại trận, bất tài,
ham vui, chạy theo dục vọng của bản
thân mà quên việc lớn, mà để quân
lính chết thảm, chết phí chết hoài.
Tôi cứ ngồi lặng người trong đó mà
vẫn chưa tìm ra kế sách gì. Bất chợt
có tiếng gõ cửa phòng “Cạch! Cạch!
Cạch!” rồi tiếng người nói vọng vào:
- Xong chưa anh gì ơi, nhanh cho em
vào cái, đến lượt em rồi, đợi nãy giờ
này.
Tôi luống cuống chẳng biết trả lời
sao thì cái thằng chó đó lại gõ tiếp
“Cạch! Cạch! Cạch!”:
- Này, sao không trả lời thế? Hay là
đột quỵ rồi à? Thượng mã phong à?
Đậu má, quay tay mà cũng thượng
mã phong được.
- Đợi tí, xong rồi đây.
Không còn cách nào khác, thôi thì có
còn hơn không, tôi đành cúi xuống
nền nhà hốt xác của đám tinh binh
bại trận cho vào lọ, được tí nào hay tí
ấy. Các cụ nói, bát nước đã đổ đi
không thể hốt lại được, may mà đây
là dịch chứ không phải nước.
Tôi mang cái lọ mẫu của tôi ra chỗ
quầy để giao cho con y tá. Hai vợ
chồng nhà kia cũng đang đứng đấy.
Nhìn cái lọ của chúng nó đầy tràn còn
của tôi được có tí tẹo dưới đáy lọ,
nhục không để đâu hết nhục. Đã thế
thằng chồng còn quay sang hỏi han:
- Ở trong lâu vậy mà được có tí thế
thôi à? Vậy mà còn đòi three-some.
Bố thằng bệnh.
Thôi thì giờ nó nói, nó chửi gì mình
cũng đành gục mặt mà nghe thôi, cãi
sao được. Của nó đầy tràn cả lọ thế cơ
mà.
Tôi lủi thủi quay ra ngoài đợi lấy kết
quả. Vừa quay ra, tôi thấy ngay chị áo
hồng lúc nãy đang ngồi ngay phía
sau tôi. Đã định lờ đi cho đỡ nhục
nhưng bà ấy lại cố tình gọi tôi:
- Có vậy thôi à em? Thế mà chị tưởng
ghê gớm lắm!
Tôi cúi gằm mặt lẩn ra ngoài cửa,
không dám ngồi trong phòng nữa.
Thời gian chờ kết quả chỉ 30p thôi
nhưng với tôi đúng là địa ngục. Nếu
kết quả bất lợi, tôi sẽ không lấy được
vợ, bố mẹ khinh bỉ, bạn bè coi
thường, người thân dị nghị. Cuộc đời
tôi đặt hết cả vào cái tờ giấy kết quả
này đây.
- Ai là Phèo, vào nhận kết quả nhé!
Đã có kết quả rồi. Tôi run run lê từng
bước vào trong mà ngỡ như bước lên
vành móng ngựa nhận bản án của
cuộc đời. Tôi sẽ được thả tự do để tự
tin lấy vợ, hay sẽ lãnh bản án chung
thân suốt đời quay tay đây?
Hồi hộp mở tờ kết quả, tôi như không
tin vào mắt mình. Không tin vào sự
thật phũ phàng này. Tôi thét lên hỏi
bác sĩ?
- Thế này là sao hả bác sĩ? Tại sao lại
thế?
- Là vô sinh rồi.
- Sao lại thế được, không thể thế
được.
- Tinh trùng vừa yếu, vừa thiếu.
- Lý do? Hãy cho tôi một lý do, sao lại
yếu, lại thiếu?
- Quay tay quá nhiều, tinh trùng cung
không đủ cầu, nhà máy sản xuất
không kịp, dẫn đến quá tải, treo máy
luôn.
- Không khởi động lại được ạ?
- Chịu. Cái này là lỗi phần cứng rồi.
Tôi thất thểu ra về. Trời mưa như
trút. Tôi mặc kệ, để mưa cuốn hết tủi
nhục, cay đắng trong tôi. Mưa hôm
nay lấy nước từ biển về hay sao mà
mặn thế. Cay hết cả mắt, chát hết cả
miệng tôi rồi. Không phải đâu, tôi
đang khóc đấy. Nhưng tôi chợt nghĩ,
việc éo gì phải khóc nhỉ, không lấy
được vợ thì mình vẫn còn đôi tay, bàn
tay ta làm lên tất cả, làm được mọi
việc, kể cả việc thay thế một người
vợ. Tôi xòe hai bàn tay ra, hai bàn tay
tuy lười lao động nhưng lại rất lắm
vết chai sần của bao lần tác nghiệp.
Còn bàn tay ấy là còn hạnh phúc, còn
ý nghĩa của cuộc sống, còn những
phút giây thăng hoa. Tôi tự nhiên
thấy phấn chấn và nhẹ nhõm hơn
hẳn. Miệng nghêu ngao câu hát hòa
với nhạc nền là tiếng mưa cho lòng
thêm yêu đời…
“Quay tay thêm một lần
Rồi một mình lại quay tay thêm vài
lần
Để lòng mình ôi lâng lâng ôi lâng
lâng không ngại ngần…
Ầu ầu ầu ấu ze, ầu ầu ầu ấu ze
Ta về quay tay về quay tay
Ba hôm quay một lần
Rồi thòm thèm lại hai hôm quay một
lần
Mặt bần thần, tay rung rung, môi run
run như thằng đần
Ầu ầu ầu ấu ze, ầu ầu ầu ấu ze
Ta về quay tay về quay tay…”
---------------------------------------------
Đăng lúc: 2013-07-25 09:15:36
Quay lại
UNDER MAINTENANCE